Thứ Hai, ngày 31 tháng 03 năm 2025

Suy niệm Thứ Bảy tuần 7 Thường Niên

Chuyên mục: Suy niệm ngày thường - Ngày đăng: 28.02.2025
Chia sẻ:

SUY NIỆM THỨ BẢY TUẦN 7 THƯỜNG NIÊN

Lời Chúa: Mc. 10, 13-16

Khi ấy, người ta đưa những trẻ nhỏ đến cùng Chúa Giêsu để Người đặt tay trên chúng, nhưng các môn đệ khiển trách họ.

Thấy vậy, Chúa Giêsu bất bình và bảo các ông rằng: “Hãy để các trẻ nhỏ đến cùng Thầy, đừng ngăn cản chúng, vì nước Thiên Chúa là của những người giống như chúng.

Thầy bảo thật các con: Ai không đón nhận nước Thiên Chúa như trẻ nhỏ, sẽ không được vào nước đó”. Rồi Người ôm chúng, đặt tay ban phép lành cho chúng.

Ảnh: Google

* Đọc GIỜ KINH PHỤNG VỤ  link CGKPV

* Các BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ

Suy Niệm 1: Ngài ôm các trẻ em

(Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.)

Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu với trẻ em.

Chắc các em còn nhỏ nên cần có người đưa các em đến với Ngài.

Đó có thể là cha mẹ hay một người trong gia tộc.

Những người đưa các em đến phải có lòng tin vào Đức Giêsu.

Họ đưa con của họ đến gặp Đấng mà họ tin là Người của Thiên Chúa.

Họ không mong Thầy Giêsu chữa bệnh hay cho con mình bánh kẹo.

Điều họ mong là được Ngài chạm tay vào chúng (c. 13).

Một cái chạm tay rất nhẹ của Thầy, một cái chạm nhẹ của Thiên Chúa.

Họ mong có sự tiếp xúc giữa chính tay Thầy với thân xác con cái họ.

Ơn phúc lành đến qua tay, qua sự tiếp xúc đơn sơ.

Thầy Giêsu rất vui lòng làm chuyện đó.

Nhưng các môn đệ lại không nghĩ như vậy.

Họ nghĩ chơi với trẻ em chỉ tổ mất thì giờ, bị quấy rầy vì ồn ào, lộn xộn.

Vả lại, trẻ em thì đâu có xứng đáng để được gặp Thầy.

Bởi vậy họ đã ngăn cấm không cho các em đến với Đức Giêsu.

Nói chung họ vẫn chưa hiểu ra bài học mới đây của Thầy (Mc 9, 36-37).

Khi thấy các môn đệ ngăn cản, Thầy Giêsu đã nổi giận thực sự.

Chắc Ngài giận vì không hiểu được sao các ông vẫn hẹp hòi đến thế,

sao các ông vẫn chưa đổi được cái nhìn của mình về trẻ em.

“Hãy để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng” (c. 14).

Đây là một mệnh lệnh nghiêm chỉnh và có giá trị mãi.

Trẻ em có chỗ trong trái tim Giêsu.

Thầy Giêsu dù bận bịu nhưng vẫn có giờ cho các em gặp gỡ.

Ngài không coi chuyện chơi với các em là phiền phức.

Chúng ta chẳng những không được ngăn cản,

mà còn phải giúp đưa các em đến với Thầy Giêsu.

Chúng ta là cha mẹ, là thầy của các em,

nhưng mặt khác chúng ta lại là học trò để học hỏi nơi các em.

“Vì Nước Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng” (c. 14).

Chúng ta cần học nơi các em lòng biết ơn, sự cậy dựa và khiêm nhu.

“Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em,

thì sẽ chẳng được vào” (c. 15).

Như thế phải học cách đón lấy Nước Trời như trẻ thơ,

nghĩa là đón lấy như một quà tặng mà mình không xứng,

đón lấy với sự ngỡ ngàng, ca ngợi, tri ân.

Hãy nhìn Thầy Giêsu bồng các em nhỏ trên cánh tay (c. 16; Mc 9, 36).

Hãy nhìn nét mặt hạnh phúc của Thầy.

Thầy chẳng những chạm đến các em, mà còn bồng các em.

Thầy còn trịnh trọng chúc lành bằng cách đặt hai bàn tay trên các em.

Rõ ràng Thầy Giêsu quý các em, và Ngài không muốn ta làm hư các em.

Thế giới hôm nay có bao điều ngăn cản không cho trẻ em gặp Chúa.

Bao trẻ thơ đã bị lạm dụng từ nhỏ, bị ngược đãi, bị bắt làm nô lệ,

bị thất học, bị bỏ rơi, bị ném vào cuộc đời quá sớm.

Bao trẻ thơ bị suy dinh dưỡng, bị bệnh tật và chết khi còn trong lòng mẹ.

Bao trẻ thơ thèm được chút hơi ấm của tình thương gia đình.

Nhất là có những trẻ em đã sớm mất tuổi thơ

và dính vào thói hư của người lớn như nghiện ngập, phạm tội hình sự.

Hãy giúp các em làm quen với Giêsu và đừng làm gương xấu cho các em.

Hãy đón tiếp các em để gặp được chính Thầy Giêsu

và gặp được chính Thiên Chúa (Mc 9, 37).

Cầu nguyện:

Lạy Cha nhân ái, từ trời cao,

xin Cha nhìn xuống

những gia đình sống trên mặt đất

trong những khu ổ chuột tồi tàn

hay biệt thự sang trọng.

Xin thương nhìn đến

những gia đình thiếu vắng tình yêu

hay thiếu những điều kiện vật chất tối thiểu,

những gia đình buồn bã vì vắng tiếng cười trẻ thơ

hay vất vả âu lo vì đàn con nheo nhóc.

Xin Cha nâng đỡ những gia đình đã thành hỏa ngục

vì chứa đầy dối trá, ích kỷ, dửng dưng.

Lạy Cha, xin nhìn đến những trẻ em trên thế giới,

những trẻ em cần sự chăm sóc và tình thương

những trẻ em bị lạm dụng, bóc lột, buôn bán,

những trẻ em lạc lõng bơ vơ, không được đến trường,

những trẻ em bị đánh cắp tuổi thơ và trở nên hư hỏng.

Xin Cha thương bảo vệ gìn giữ

từng gia đình là hình ảnh của thánh Gia Thất,

từng trẻ em là hình ảnh của Con Cha thuở ấu thơ.

Xin Cha sai Thánh Thần Tình Yêu

đem đến hạnh phúc cho mỗi gia đình;

nhưng xin cũng nhắc cho chúng con nhớ

hạnh phúc luôn ở trong tầm tay

của từng người chúng con. Amen.

Suy Niệm 2Bé nhỏ

(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)

Thế gian trọng lớn khinh nhỏ. Đó là thú tính. Càng văn minh càng biết trân trọng những gì bé nhỏ. Càng thánh thiện càng biết sống bé nhỏ. Vì nhận biết con người thật của mình. Biết Thiên Chúa lớn lao. Biết mình bé nhỏ. Biết Thiên Chúa có tất cả. Mình chỉ là hư vô. Biết Thiên Chúa là Cha. Mình là con. Mình tuỳ thuộc vào Thiên Chúa. Từ mạng sống. Đến sức khoẻ. Tài năng. Hạnh phúc. Tất cả đều bởi Chúa. Vì thế cần sống tâm tình người con bé nhỏ.

Các môn đệ cũng theo thói đời, khinh thường trẻ nhỏ. Nhưng Chúa đã dạy các ông chân lý về Nước Trời. “Khi ấy, người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giê-su, để Người đặt tay trên chúng. Nhưng các môn đệ la rầy họ. Thấy vậy, Người bực mình nói với các ông: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa là chủa những ai giống như chúng”.

Sách Huấn ca dạy ta: Ta phải biết mình bé nhỏ. Vì Thiên Chúa tạo dựng ta từ hư vô. Từ bụi đất. Ta phải tạ ơn Chúa không ngừng. Vì Thiên Chúa nâng ta lên làm con cái, cho ta trổi vượt muôn loài. Ta phải tạ ơn Chúa. Vì Thiên Chúa ban cho ta trí khôn phân định phải trái. Phải biết ca tụng, tạ ơn Chúa. Và nhất là phải luôn tuân giữ lề luật và sống trong thánh ý Chúa: “Người đặt con mắt mình vào tâm hồn chúng, để chúng nhận ra các công trình vĩ đại của Người. Danh Thánh Người, chúng sẽ ca ngơi, những công trình vĩ đại của Người, chúng sẽ kể ra… Bổn phận đối với tha nhân, Người truyền cho ai nấy phải thi hành. Đường lối của chúng luôn luôn ở trước mặt Người, và không bao giờ giấu mắt Người được” (năm lẻ).

Khi biết mình hoàn toàn tuỳ thuộc vào Chúa ta sẽ phó thác cho Chúa tất cả. Dù vui. Dù buồn. Dù đau yếu. Dù khoẻ mạnh. “Ai trong anh em đau khổ ư? Người ấy hãy cầu nguyện. Ai vui vẻ chăng? Người ấy hãy hát thánh ca”. Người phó thác cho Chúa sẽ trở thành công chính. Lời cầu nguyện của người công chính sẽ được Chúa nhận lời. Tiên tri Ê-li-a hoàn toàn sống cho Chúa. Phó thác vào Chúa. Nên lời cầu của ngài rất có hiệu lực. “Ông Ê-li-a xưa cũng là người cùng chung một thân phận như chúng ta; ông đã tha thiết cầu xin cho đừng có mưa, thì đã không có mưa xuống trên mặt đất suốt ba năm sáu tháng. Rồi ông lại cầu xin, thì trời liền mưa xuống, và đất đã trổ sinh hoa trái” (năm chẵn).

Hãy sống bé nhỏ. Như người con thơ dại đối với Thiên Chúa. Chúa là Cha nhân từ sẽ lo liệu cho ta mọi sự. Sẽ làm việc thay ta. Sẽ sắp xếp mọi sự thuận lợi cho ta.

Suy Niệm 3: Thương yêu trẻ em

(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

Ðức Giáo Hoàng Piô X khi nhậm chức Giám mục giáo phận Mantova, Ngài đã nghĩ đến người mẹ hiền và trở về thăm mẹ như để nói lên lòng biết ơn. Trong câu chuyện thân mật với mẹ, Ngài vừa nói vừa khoe chiếc nhẫn Giám mục của mình: “Mẹ xem chiếc nhẫn Giám mục của con có đẹp không?”

Người mẹ mỉm cười đưa chiếc nhẫn cũ kỹ trên bàn tay đầy vết nhăn cho con xem và nói: “Nếu không có chiếc nhẫn này, thì đâu có chiếc nhẫn Giám mục của con”.

Thật thế, nếu cha mẹ không để tâm giáo dục con cái, làm sao chúng có thể nên người, nhất là nên người con của Chúa được.

Tin mừng hôm nay cho chúng ta thấy những cha mẹ tìm cách đem con cái đến với Chúa Giêsu để xin Ngài đặt tay và chúc lành cho chúng. Chúa Giêsu rất thương mến trẻ em, Ngài tỏ ra không hài lòng vì các Tông đồ ngăn cản không cho các cha mẹ đem các trẻ em đến với Ngài. Trái ngược với quan niệm coi khinh trẻ em của các tác giả đạo đức Do Thái, Chúa Giêsu đề cao trẻ em như kiểu mẫu đón nhận Nước Trời: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào”. Nơi khác, Ngài bảo vệ trẻ em một cách quyết liệt: “Ai làm cớ cho một trong những trẻ nhỏ này sa ngã, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ nó mà quăng xuống biển còn hơn”.

Cha mẹ là những người cộng tác với Thiên Chúa trong việc sinh dưỡng và giáo dục con cái, để chúng được hạnh phúc đời này, nhất là được hạnh phúc đời sau. Tuy nhiên, có những cha mẹ chỉ lo làm giàu, chứ không quan tâm xây dựng đạo đức cho con cái, cũng có những cha mẹ khoán trắng việc giáo dục đức tin của con cái cho các vị lãnh đạo tinh thần và thiêng liêng, mà quên rằng đó là nhiệm vụ trước tiên của cha mẹ do Bí tích Hôn phối và tình thương yêu đòi buộc. Con cái sống trong gia đình nhiều hơn các nơi khác, và cha mẹ cũng hiểu biết tính tình con cái hơn bất cứ ai khác, đó là những thuận lợi để cha mẹ góp phần vào việc giáo dục con cái.

Nhưng để có thể giáo dục con cái một cách hiệu quả, cha mẹ phải lo trau dồi kiến thức, cách riêng về tôn giáo, và sống đạo gương mẫu, sao cho con cái thực sự là nguồn hạnh phúc của gia đình và là triều thiên của chính cha mẹ.

Xin Chúa chúc lành cho tất cả các cha mẹ. Xin Ngài soi sáng để các cha mẹ hiểu biết và yêu mến Chúa nhiều hơn, đồng thời nhiệt tâm giáo dục con cái và dẫn đưa chúng đến với Chúa.

Suy Niệm 4: Chúa Giêsu sống liên hệ với mọi người

Người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giêsu, để Người chạm tay vào chúng. Nhưng các môn đệ xẵng giọng với chúng. Thấy vậy, Người bực mình nói với các ông: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa thuộc về những ai giống như chúng. Thầy bảo thật anh em: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” (Mc. 10, 13-15)

Trích đoạn Phúc âm này tưởng chừng tầm thường, nhưng không phải vậy. Trái lại, mấy câu vắn vỏi này là một mạc khải quan trọng về Thiên Chúa và mối quan hệ của Người với chúng ta. Suốt cuộc đời Người và khi thi hành sứ vụ, Đức Giêsu Kitô đã chỉ có một sứ mệnh duy nhất là làm cho chúng ta nhận biết Thiên Chúa: “Sự sống đời đời, chính là họ nhận biết Cha và Đấng Cha sai.” Và Chúa đã thực hiện tốt sứ mệnh đó bằng việc làm cũng như bằng lời nói; tốt hơn nữa bằng những quan hệ giữa con người cũng như bằng những phép lạ của Người. Các Phúc âm phần lớn đều là tường thuật về những quan hệ của Chúa Giêsu với người ta. Trong mối quan hệ của Người với tha nhân, Chúa Giêsu tỏ ra hoàn toàn tự do, hoàn toàn độc lập đối với dư luận quần chúng và người xung quanh. Các môn đệ thì muốn dân chúng ở xa Người, tạo nên một bức màn che chắn Người. Các ông làm như thể muốn sàng lọc những người có thể đến với Chúa Giêsu. Trước mọt dụng ý như thế, Chúa Giêsu bực mình, nặng lời khiển trách các ông… rồi Người gọi trẻ em đến với mình, đặt tay chúc lành cho chúng và ôm hôn chúng.

Lời mời gọi nên như trẻ thơ

Chúa Giêsu không đành đón tiếp các trẻ em như đón tiếp các người thu thuế và tội lỗi, Người đi xa hơn nhiều; Người lấy chúng làm gương mẫu cho những thính giả cúa mình: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” Nên giống như trẻ em, có nghĩa là gì? Chúng ta vốn nghĩ, trẻ em chẳng có chi hoàn hảo, chẳng có chi đáng bắt chước về mọi phương diện. Ông La Bruyère đã viết một cách cay nghiệt rằng: “Trẻ em là đồ ăn cắp, nói dối, chúng đã là những người lớn đấy.” Cũng không phải là chuyện trở lại vẻ hồn nhiên trong trắng của trẻ em như trở lại vẻ tinh tuyền ban đầu của nguyên tổ khi ở vườn địa đường. Kinh thánh không nhìn trẻ em ở khía cạnh này. Vả lại đòi hỏi một người lớn phải khổ sở vì không còn là một đứa trẻ nữa có lẽ đó là một yêu cầu có phần nào bệnh họan.

Tuổi thơ đồng nghĩa với tươi mát, hồn nhiên, đơn sơ. Chúa mời gọi chúng ta đón nhận Nước Thiên Chúa với những tâm tình này, nghĩa là với niềm hân hoan vui sướng như được một cái mới, không tính toán, không hậu ý, nhưng đồng thời cũng phải nhận thức rằng mình tùy thuộc vào Chúa và liên quan tùy thuộc đối với người khác. Tuy nhiên trong bất cứ trường hợp nào, ta không được là con người ấu trĩ và từ chối làm cho chính ta điều gì có thể làm được.

Bởi lẽ, tinh thần thơ ấu mà Chúa Giêsu đề nghị không phải là một sự “nhõng nhẽo”, ươn lười, nhưng là một tâm hồn rộng mở đón nhận lời Chúa với tinh thần đơn sơ vậy.

Suy Niệm 5: Hãy nên như trẻ nhỏ

Nếu xét về đời sống thiêng liêng: Nước Trời là gia nghiệp của con người, thì đời sống tự nhiên, con cái là gia sản của các bậc cha mẹ.

Muốn cho gia sản ấy thực sự có giá trị và ý nghĩa thì phải lo giáo dục con cái cho đàng hoàng.

Giáo dục đúng thì sẽ được hưởng hoa trái của niềm vui. Giáo dục sai sẽ lãnh hậu quả buồn.

Hôm nay, người ta đem đến cho Đức Giêsu các trẻ em và xin Ngài đặt tay chúc lành cho chúng. Tuy nhiên, các môn đệ đã ngăn cản các bà mẹ khi các bà dẫn các trẻ em đến với Đức Giêsu. Thấy vậy, Đức Giêsu đã lên tiếng quở trách các môn đệ và đề cao các em.

Qua hình ảnh, tính tình của trẻ em mà Đức Giêsu dạy cho các môn đệ bài học quan trọng: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào”. Câu nói này vừa là một giáo huấn về sự chân thành, đơn sơ cần có đối với người môn đệ. Mặt khác, vừa là một mặc khải về quy luật tất yếu để được vào Nước Trời là trong sạch như trẻ thơ.

Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy chú tâm đến việc giáo dục con cái. Đồng thời cần phải làm gương cho con cái của mình noi theo.

Nhưng điều chính yếu mà Đức Giêsu muốn mời gọi chúng ta là: hãy sống những đặc tính của trẻ thơ thì sẽ được vào Nước Trời. Đặc tính ấy được thể hiện qua sự chân thành, không lươn lẹo, quanh co, không giam tham, hối lộ, vu vạ, cáo gian, không cướp của, giết người…

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết nêu gương sáng cho trẻ em và học được những bài học đơn sơ, trung thành, trong trắng để được vào Nước Trời. Amen.

Ngọc Biển SSP

Suy Niệm 6: Trở nên như trẻ thơ

(TGM Giuse Nguyễn Năng)

Sứ điệp: Chúa Giêsu thương mến các trẻ em cách đặc biệt, vì Nước Trời thuộc về chúng. Muốn vào Nước Trời, tâm hồn chúng ta cần phải trở nên như trẻ thơ: cậy trông, phó thác và đơn sơ.

Cầu nguyện: Lạy Thiên Chúa là Cha của con, một đứa con nhỏ trong gia đình thật yếu ớt. Hơn nữa, một em bé trong xã hội có là gì đáng cho người khác quan tâm! Nhưng cũng em bé đó lại có vai trò quan trọng trong Nước Trời.

Chúa đã đề cao trẻ thơ như mẫu mực cho tất cả những ai muốn vào Nước Trời. Bởi vì, lạy Cha, nếu em bé lệ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ và gia đình, thì con cũng hoàn toàn lệ thuộc vào Cha trong tâm tình phó thác đơn thành.

Xin Cha giúp con nhận ra con người thật của mình: tự sức con, với tất cả mọi nỗ lực, không xứng đáng với ơn lành Cha ban. Cả đời con lập công cũng chẳng đáng Cha ban Nước Trời. Con biết mình yếu đuối như một trẻ thơ. Chính Chúa Giêsu cũng trở thành một trẻ thơ trước mặt Cha. Ngài sống với Cha trong tâm tình đơn sơ, cởi mở, phó thác, vâng phục hoàn toàn. Con nhìn thấy nơi trẻ thơ Giêsu một tấm lòng yêu mến đối với Cha. Xin Cha loại bỏ những gì làm con ảo tưởng mình là kẻ lớn: tự phụ, kiêu căng, ích kỷ… để chỉ giữ lại một điều duy nhất là: tin tưởng cậy trông nơi Cha.

Con biết Cha không thích những người mang thái độ của “kẻ cả”. Xin Cha thanh luyện con để tâm hồn con luôn trong sáng, để hình ảnh Cha không bị mờ đục nơi tâm hồn con. Xin Cha cúi xuống với con và dắt con đi trên đường về Nước Trời. Amen.

Ghi nhớ: “Ai không đón nhận nước Thiên Chúa như trẻ nhỏ, sẽ không được vào nước đó”.

Suy Niệm 7: Mở rộng vòng tay đón tiếp mọi người

(Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)

A. Hạt giống…

1. Lý do khiến người ta đem trẻ nhỏ đến với Chúa Giêsu là để Ngài chúc lành cho chúng (“đặt tay trên chúng”).

2. Lý do khiến các môn đệ khiển trách họ là vì thời đó người do thái coi khinh trẻ nhỏ (do chúng chưa biết Luật). Trẻ nhỏ bị coi là hạng còn ở ngoài lề xã hội.

3. Phản ứng của Chúa Giêsu dạy cho các môn đệ bài học mở rộng vòng tay đón tiếp tất cả mọi người, không loại bỏ bất cứ ai.

4. Chúa còn bảo người lớn phải có tâm thế của trẻ nhỏ thì mới được vào Nước Trời.

B…. nẩy mầm.

1. “Thấy vậy Ngài bất bình”: Chúa khó chịu và bất bình khi môn đệ Ngài đuổi xua trẻ nhỏ. Ngày nay Chúa cũng tiếp tục khó chịu và bất bình nếu Ngài thấy tôi có thái độ kỳ thị, phân biệt đối xử và không rộng tay đón tiếp mọi người.

2. “Hãy để trẻ nhỏ đến với”: Tôi nên hiểu “trẻ nhỏ” theo nghĩa rộng. Chúa bảo tôi hãy sống làm sao để tất cả mọi người đều có thể gần gũi tôi, hơn nữa đều cảm thấy thoải mái khi ở gần bên tôi. Nhất là những người “nhỏ bé”, tức là kém cỏi, vụng về, chậm trí v.v.

3. “Nước Thiên Chúa là của những người giống như trẻ nhỏ”. Trẻ nhỏ hoàn toàn tin tưởng và phó thác nơi cha mẹ, trẻ nhỏ biết vâng lời cha mẹ không cần lý luận xem tại sao cha mẹ bảo làm thế, trẻ nhỏ không tính toán lời lỗ thiệt hơn… Đối với trẻ nhỏ, cha mẹ là thần tượng, cha mẹ làm gì cũng đúng, nói gì cũng hay…  Tôi đối với Chúa như thế nào? Có giống những nét trên của trẻ nhỏ không?

4. “Những gì tôi cần biết, tôi đều học được lúc tôi còn ở nhà trẻ”, đó là tựa đề quyển sách của Mục sư Robert Fangum, một quyển sách bán chạy nhất tại Hoa kỳ trong thời gian gần đây. Tác giả viết “Những bài học chúng ta  học được ở nhà trẻ đều là những điều chúng ta  cần biết để sống hạnh phúc; nếu tất cả chúng ta đều trở lại nhà trẻ thì có lẽ thế giới này không hỗn loan như hiện nay.” Những điều đó là gì?

– Hãy chia xẻ mọi sự, hãy chơi đúng luật, đừng làm tổn thương người khác, và nếu có xúc phạm đến ai thì hãy xin lỗi.

– Lấy đâu thì trả lại đó, dọn dẹp những gì mình bày ra, và nhất là không lấy những gì không thuộc về mình.

– Ra đường phải chú ý đến xe cộ qua lại, phải nắm tay nhau mà đi.

– Biết ngạc nhiên trước những mầu nhiệm của cuộc sống. (Chờ đợi Chúa)

Suy Niệm 8: Thái độ đối với trẻ em

(Lm Giuse Đinh Lập Liễm)

Người Do thái có thói quen đem con mình đến với những người tốt lành có thế giá để họ chúc lành cho các em. Hôm nay người Do thái đem các trẻ nhỏ đến cho Chúa chúc lành, nhưng các môn đệ sợ chúng quấy rầy nên đuổi đi. Chúa không bằng lòng nên quở các ông, và bảo hãy để yên cho chúng đến với Ngài, vì Nước trời là của những người sống đơn sơ, vâng lời, trong sạch và hoàn toàn phó thác giống như chúng. Rồi Chúa ẵm chúng vào lòng và ban phúc lành cho chúng.

Tin mừng hôm nay cho chúng ta thấy những cha mẹ tìm cách đem con cái đến với Đức Giêsu, để xin Ngài đặt tay và chúc lành cho chúng, chứng tỏ Đức Giêsu rất thương mến trẻ em, Ngài tỏ ra không hài lòng vì các Tông đồ ngăn cản không cho các cha mẹ đem các trẻ em đến với Ngài… Trái ngược với quan niệm coi khinh trẻ em của các tác giả đạo đức Do thái, Đức Giêsu đề cao trẻ em như kiểu mẫu đón nhận Nước trời: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như một trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào”. Nơi khác, Ngài bảo vệ trẻ em một cách quyết liệt: “Ai làm cớ cho một trong những trẻ nhỏ này sa ngã, thì thà buộc cối đá lớn vào cổ mà quăng xuống biển còn hơn”.

Những đức tính của trẻ nhỏ

Cám dỗ lớn nhất của con người là đam mê quyền lực, ai cũng mong muốn được ăn trên ngồi trốc, được mọi người tung hô kính trọng… để rồi từ đó làm mọi cách để đạt được mục đích chức quyền… Hình ảnh nên như trẻ nhỏ, nghĩa là phải biết sống tự hạ khiêm tốn, vì ai biết hạ mình xuống sẽ được tôn lên, còn ai kiêu ngạo thì tự đánh mất chính mình trong mắt mọi người.

– Hình ảnh trẻ nhỏ nói lên tính đơn sơ chân thực, trẻ nhỏ không tính toán lợi hại hay những toan tính nham hiểm. Chúa cũng muốn mọi người chúng ta sống chân thành và ngay thẳng, không toan tính mưu lợi thấp hèn.

– Hình ảnh trẻ nhỏ  còn nói lên tinh thần sống phó thác và tin tưởng nơi cha mẹ. Chúa mời gọi chúng ta biết sống đơn sơ phó thác nơi tay Chúa quan phòng.

– Hình ảnh trẻ nhỏ nói lên sự trong sạch. Trẻ nhỏ như tờ giấy trắng, không có những đam mê xấu. Chúa cũng muốn chúng ta sống trong sạch trước mặt Người.

Một nhận xét bi quan đáng quan tâm

Có người đưa ra nhận xét: bản chất trẻ em hôm nay không khác gì trẻ em thời Đức Giêsu… Và có lẽ trẻ em thời nào cũng vậy: rất thiên thần. Tuy nhiên cách hành xử thì có lẽ đã khác đi rất nhiều: trẻ em hôm nay – quả thực – là không còn “thiên thần” mấy nữa… Và đây là điều người lớn chúng ta cần coi lại. Dù các em làm gì, nói gì… thì cũng chỉ là những gì các em nhìn thấy nơi người lớn. Còn nhỏ thì nhìn thấy nơi cha mẹ, anh chị… Lớn lên thì thấy nơi thầy cô, chú bác… Vào đời là những trải nghiệm học được từ trường đời… Trường đời càng ô trọc con người càng gian manh. Vì thế cần phải được giáo dục trong những môi trường tốt lành ngay từ còn nhỏ.

Cha mẹ là những người cộng tác với Thiên Chúa trong việc sinh dưỡng và giáo dục con cái, để chúng được hạnh phúc đời này, nhất là được hạnh phúc đời sau. Tuy nhiên, có những cha mẹ chỉ lo làm giàu, chứ không quan tâm xây dựng đạo đức cho con cái, cũng có những cha mẹ khoán trắng việc giáo dục đức tin con cái cho những vị lãnh đạo tinh thần hay thiêng liêng, mà quên rằng đó là nhiệm vụ trước tiên của cha mẹ do Bí tích Hôn phối và tình thương yêu đòi buộc. Con cái sống trong gia đình nhiều hơn các nơi khác, và cha mẹ cũng hiểu biết tính tình con cái hơn bất cứ ai khác, đó là những thuận lợi để cha mẹ góp phần vào việc giáo dục con cái.

Nhưng để có thể giáo dục con cái một cách hiệu quả, cha mẹ phải lo trau dồi kiến thức, cách riêng về tôn giáo, và sống đạo gương mẫu, sao cho con cái thực sự là nguồn hạnh phúc của gia đình và là triều thiên của chính cha mẹ.

Hãy để cho trẻ nhỏ đến với Chúa

Một cách nào đó, chúng ta vô tình hay hữu ý đã ngăn cản trẻ nhỏ đến với Chúa khi:

– Ngay những ngày đầu trẻ được sinh ra, chúng ta bê trễ việc lo cho trẻ lãnh Bí tích Thánh tẩy làm con cái Chúa.

– Không tập tành cho con trẻ làm quen tiếp xúc và yêu mến Lời Chúa, kinh nguyện hằng ngày cùng những việc đạo đức ngay tại nơi gia đình.

– Không ngăn cản hoặc tạo cơ hội cho trẻ tiếp xúc với những thứ văn hóa xấu (bạo lực, phim ảnh, sách báo xấu, trò chơi thiếu lành mạnh), chính những thứ đó gián tiếp ngăn ngừa trẻ tiếp cận với Chúa.

– Không sống nêu gương đạo đức và thánh thiện cho trẻ.

– Đối với những người lớn, chúng ta không ngăn cản những sáng kiến riêng tư đơn sơ của họ trong việc gặp gỡ Thiên Chúa.

Truyện: Một thầy dạy bất đắc dĩ

Ông Tamba, một nhà trí thức tại Indonesia và cũng là một tín hữu Kitô đã kể lại như sau:

Tôi rất hãnh diện và tôi cho rằng tôi là người tín hữu duy nhất trong giáo xứ Palembang có được bằng tiến sĩ đại học Siuydaia, mà còn là chủ tịch hội luật gia, đồng thời là chủ tịch hội trí thức trong tỉnh nữa. Với tất cả những danh hiệu và chức vụ này tôi tưởng như chẳng ai bằng tôi. Thế nhưng, tôi lại bê trễ việc đạo vì quá bận rộn. Tôi không còn quan tâm gì đến việc cầu nguyện nữa.

Lúc ấy, Chúa sai một người thầy đến dạy tôi. Người thầy là đứa cháu trai mới có bốn tuổi. Tôi thường nói với cháu rằng, người tin Chúa phải cầu nguyện trước khi đi ngủ. Một hôm, cháu đến nhà tôi chơi và ở lại ngủ chung phòng với tôi. Khi tôi lên giường ngủ, cháu hỏi:

– Cậu ơi, sao cậu không cầu nguyện? Cậu cãi nhau với Chúa Giêsu rồi đấy à?

Câu hỏi ngây thơ của đứa cháu làm tôi tỉnh ngộ. Thật đúng là Chúa đã dùng một đứa bé mới có bốn tuổi làm nhân chứng cảnh tỉnh tôi và nhắc nhở tôi. Tôi đã lập tức cầu nguyện ngay trước mặt đứa cháu. Và từ đó tới nay, tôi không bao giờ quên cầu nguyện trước khi đi ngủ nữa.

Suy Niệm 9: Đơn sơ và thật thà

(Lm. Giuse Đinh Tất Quý)

Trẻ con có hai đức tính nổi bật: 

1. Trước hết là sự đơn sơ

Ông Tamba, một nhà trí thức tại Inđonesia và cũng là một tín hữu Kitô đã kể lại như sau:

– Tôi rất hãnh diện và tôi cho rằng, tôi là người tín hữu duy nhất trong giáo xứ Palembang có được bằng tiến sĩ đại học Siuydaia, mà còn là chủ tịch hội luật gia, đồng thời là chủ tịch hội trí thức trong tỉnh nữa. Với tất cả những danh hiệu và chức vụ này tôi tưởng như chẳng ai bằng tôi. Thế nhưng, tôi lại bê trễ việc đạo vì quá bận rộn. Tôi không còn quan tâm gì đến việc cầu nguyện nữa.
Lúc ấy, Chúa sai một người thầy đến dạy tôi. Người này là đứa cháu trai mới có hai tuổi. Tôi thường nói với cháu rằng, người tin Chúa phải cầu nguyện trước khi đi ngủ. Một hôm, cháu đến nhà tôi chơi và ở lại ngủ chung phòng với tôi. Khi tôi lên giường ngủ, cháu hỏi:

– Cậu ơi, sao cậu không cầu nguyện? Cậu cãi nhau với Chúa Giêsu rồi đấy à?

Câu hỏi ngây thơ của đứa cháu làm tôi tỉnh ngộ. Thật đúng là Chúa đã dùng một đứa bé mới có hai tuổi làm nhân chứng cảnh tỉnh tôi và nhắc nhở tôi. Tôi đã lập tức cầu nguyện ngay trước mặt đưa cháu. Và từ đó tới nay, tôi không bao giờ quên cầu nguyện trước khi đi ngủ nữa.

2. Thứ đến là tính thật thà. Có lần Chúa Giêsu đã dạy: “Có thì nói có, không thì nói không” (Mt 5,37).

Nhà văn Pécaut, người Pháp, có kể lại một câu chuyện có thật và đầy xúc động, mà ông đã gặp một lần trong đời để rồi vẫn còn nhớ mãi, không thể nào quên được. Câu chuyện như sau:

Một hôm, tôi vừa ra khỏi nhà thì một em bé trạc 12 tuổi chạy đến van nài tôi mua giúp em một hộp diêm quẹt. Động lòng thương, tôi rút ví ra định mua, nhưng tôi lại chỉ có toàn tiền chẵn. Tôi đang ngần ngại thì thằng bé nói ngay:

– Không sao ông ạ, xin ông cứ vui lòng đưa tiền cho cháu, cháu sẽ chạy đi tìm chỗ đổi tiền rồi trở lại trả cho ông ngay.

Tôi nhìn thằng bé với một thoáng nghi ngờ. Nó vội nói:

– Thưa ông, cháu không phải là một thằng ăn cắp đâu ạ!

Quả vậy, gương mặt xanh xao của nó có vẻ thành thật đến mức tự hào. Tôi liền trao cho nó một đồng tiền vàng, và nó chạy biến ngay về hướng cuối phố. 5 phút trôi qua, rồi 10 phút, tôi bắt đầu hồ nghi sự ngay thẳng của thằng bé. Và nửa giờ sau thì tôi hết kiên nhẫn, bỏ đi tiếp tục cuộc dạo phố, lòng thầm nhủ sẽ chẳng bao giờ còn tin vào những bọn lêu lổng đầu đường xó chợ như thế nữa…

Buổi trưa, khi về tới nhà, đúng chỗ ban sáng thì tôi lại thấy một đứa bé, bé hơn, chỉ độ 8, 9 tuổi, khuôn mặt giống “thằng ăn cắp” như tạc. Nó thổn thức nói với tôi:

– Thưa ông, có phải ông đã đưa cho anh cháu một đồng tiền vàng không ạ? Đây là chỗ tiền lẻ. Chính anh cháu nhờ gửi lại cho ông. Chúng cháu đều là trẻ mồ côi nhưng không phải là bọn ăn cắp. Anh cháu không thể trao tận tay ông ngay lúc sáng là vì anh cháu đã bị xe đụng khi vội chạy đi tìm chỗ đổi tiền. Cháu… cháu sợ rằng, anh cháu chết mất thôi…”

Tôi bàng hoàng vội hỏi thằng bé trong tiếng nghẹn ngào:

– Thế bây giờ anh cháu nằm ở đâu? Dắt bác đến gặp anh cháu ngay đi…

Chúng tôi rời khỏi những khu phố giàu sang để lách vào những con hẻm lầy lội tối tăm của một khu lao động nghèo khổ. Em bé dừng lại trước một căn lều xiêu vẹo. Trong một xó tối, tôi nhận ra thằng bé bán diêm quẹt ban sáng.

– Thưa ông, xin ông lại gần cháu hơn một chút với…

Tôi tiến lại gần, quỳ một chân, cúi xuống đỡ lấy bàn tay nhỏ bé và lạnh ngắt. Em nói với tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui ngây thơ:

– Em cháu đã đưa chỗ tiền lẻ cho ông rồi phải không ạ? Ông thấy không, chúng cháu đâu có phải là những đứa lừa gạt và ăn cắp. Cháu chỉ có mình nó là em ruột, cháu bị tai nạn thế này, rồi đây… Ôi trời ơi, rồi đây em cháu sẽ ra sao đây?

Tôi lặng lẽ cúi xuống hôn lên vầng trán bị giập nát vì vết thương của em, và tôi hứa với em rằng, tôi sẽ hết lòng chăm sóc thằng bé thay cho em.

Tội nghiệp thằng bé, tôi biết vết thương rất trầm trọng, không còn có thể làm gì để kịp cứu chữa cho em. Thằng bé có lẽ đã cố gắng thoi thóp sống chỉ cốt để gặp được tôi, trăn trối một lời cuối cùng. Bây giờ thì em không còn rên rỉ đau đớn nữa, đôi mắt em liếc nhìn đứa em thân yêu rồi chớp chớp nhìn tôi với một vẻ bình thản gần như hạnh phúc…

Đấy, người bạn bé nhỏ của tôi đã chết như thế đấy. Thằng bé đã cho tôi biết thán phục và thương cảm trước một tâm hồn trẻ thơ vô cùng trong trắng ngay giữa cảnh đời nghèo khó và đau khổ đến cùng cực…

Suy Niệm 10Phải hạ mình xuống, Chúa mới thương

(Lm. Micae Võ Thành Nhân)

Chúa thương hết tất cả mọi người chúng ta, Chúa không phân biệt một ai cả, đặc biệt, Chúa rất thương các trẻ nhỏ.

Chúa thương các trẻ nhỏ là bởi vì khi xuống thế làm người, Chúa cũng đã trải qua tuổi thơ ấu sống gia đình Nazarét, có Đức Mẹ là mẹ của Chúa, có thánh Cả Giuse là cha nuôi của Chúa. Các ngài là Đấng dưỡng nuôi, dạy dỗ, hướng dẫn, gìn giữ, bảo vệ Chúa. Đàng khác, các trẻ nhỏ trong cuộc sống thời bây giờ chưa có tư cách pháp lý, chưa có chỗ đứng trong xã hội, cho nên lời chứng của các em chẳng được người lớn quan tâm, để ý tới.

Tuổi trẻ em là tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, các em sống vô tư, không so đo tính toán thiệt, chỉ biết tin vào người lớn, dựa vào người lớn, và đi theo người lớnmà thôi.

Các em còn là tuổi mầm non, tương lai của đất nước, mọi người lớn cần phải quan tâm giúp đỡ, dạy dỗ, hướng dẫn để các em lớn lên trở thành người tốt cho Giáo Hội, cho xã hội.

Chính vì thế, Chúa thương các em là như vậy. Vì thương cho nên Chúa bênh đỡ, bảo vệ các em. Các tông đồ khi thấy các em đến với Chúa đông đảo, các ngài sợ các em làm mất thời gian của Chúa, bởi Chúa không có thời gian rảnh rỗi, vì thời gian Chúa cầu nguyện với Chúa Cha, Chúa rao giảng Tin Mừng, Chúa làm các phép lạ đã chiếm hết một ngày sống của Chúa rồi. Vậy khi các ngài ngăn cản các em nhỏ, các ngài không có ý gì cả, các ngài không có ý xấu với các em nhỏ đâu, các ngài vẫn yêu mến các trẻ nhỏ giống như Thầy của các ngài.

Nhưng mà Chúa thì khác, Chúa thương và Chúa không khước từ một ai, cho nên Chúa nói với các tông đồ hãy để trẻ nhỏ đến cùng Chúa. Đến với Chúa để Chúa đặt tay, để Chúa chúc lành cho các em: “Khi ấy, người a đưa những trẻ nhỏ đến cùng Chúa, để Người đặt tay trên chúng, nhưng các môn đệ khiển trách họ. Thấy vậy, Chúa bất bình và bảo các ông rằng: Hãy để các trẻ nhỏ đến cùng Thầy, đừng ngăn cản chúng, vì Nước Thiên Chúa là của những người giống như chúng. Thầy bào thật các con: Ai không đón nhận nước Thiên Chúa như trẻ nhỏ, sẽ không được vào nước đó. Rồi Người ôm chúng, đặt tay ban phép lành cho chúng” (Mc 10, 13 – 16).

Như vậy, là người lớn, chúng ta phải sống làm sao để làm gương cho các trẻ nhỏ. Chúng ta phải sống làm theo ý của Chúa, thì lúc đó chúng ta mới làm gương cho các em. Khi chúng ta sống theo ý Chúa để làm gương cho các trẻ em thì lúc đó chúng ta lại trở nên tốt hơn, đẹp lòng Chúa hơn, chúng ta tin tưởng, cậy trông, phó thác ở Chúa thì Chúa sẽ cho chúng ta được vào nước Chúa để hưởng hạnh phúc đời đời sau này.

Lạy Chúa, đời sống của chúng con tựa nương vào Chúa, xin Chúa cứu vớt chúng con, xin Chúađừng giận dỗi mà hủy diệt mạng sống chúng con, xin Chúa lấy lòng nhân tử thương xót chúng con, ban cho chúng con có một đời sống khiêm nhường, hạ mình thẩm sâu trước nhan thánh Chúa để Chúa cho chúng con được vào hưởng hạnh phúc vô biên với Chúa và các thánh trên thiên đàng. Amen.

Suy Niệm 11: Ánh sáng cho người bé mọn

(Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB)

Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Bảy Tuần 7 Thường Niên, Năm lẻ này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin Chúa giúp mỗi người chúng ta hằng để tâm suy nghĩ những gì là thiêng liêng cao thượng, và biết dùng lời nói việc làm mà thực thi những điều đẹp ý Chúa.

Dùng lời nói việc làm mà thực thi những điều đẹp ý Chúa: từ độ “thanh xuân” tới lúc “về chiều”, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Giảng Viên kêu gọi: Giữa tuổi thanh xuân, bạn hãy tưởng nhớ Đấng đã dựng nên mình. Từ rất xa xưa, các bậc khôn ngoan đã hứa cho người công chính một cuộc đời trường thọ, nhưng thử hỏi: vào cuối một cuộc đời như thế, cái gì chờ đợi chúng ta? Đâu phải là niềm vui của người được thỏa chí toại lòng, sau một chuỗi ngày dài hạnh phúc, nhưng là, nỗi luyến tiếc những năm tháng đã qua, và mối lo sợ, khi cái chết mỗi ngày một đến gần hơn. Chính vì vậy mà, sau này Đức Giêsu mới dạy chúng ta: Ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ cứu được mạng sống ấy. Từ độ thanh xuân, lạy Thiên Chúa, con đã được Ngài thương dạy dỗ. Tới giờ này, con vẫn truyền rao vĩ nghiệp của Ngài. Xin đừng sa thải con lúc tuổi đà xế bóng. Trước Thánh Nhan, ôi vui sướng tràn trề, ở bên Ngài, hoan lạc chẳng hề vơi!

Dùng lời nói việc làm mà thực thi những điều đẹp ý Chúa: tiến bước trong cõi đầy ánh sáng, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Ghêgôriô Arighentô nói: Hãy đến với Chúa thì anh em sẽ được soi sáng… Hãy cùng tôi ngợi khen Đức Chúa, ta đồng thanh chúc tụng danh Người. Ai nhìn lên Chúa sẽ vui tươi hớn hở, không bao giờ bẽ mặt hổ ngươi. Chúa đã làm cho chúng ta trở nên xứng đáng chung hưởng phần gia nghiệp của các thánh trong cõi đầy ánh sáng, và đã giải thoát chúng ta khỏi quyền lực tối tăm.

Dùng lời nói việc làm mà thực thi những điều đẹp ý Chúa: như con thơ bước đi trước mặt cha hiền, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Huấn Ca nói: Thiên Chúa tạo ra con người theo hình ảnh Người. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 102, vịnh gia cho thấy: Ân tình Chúa thiên thu vạn đại, Chúa dành cho ai kính sợ Người. Như người cha chạnh lòng thương con cái, Chúa cũng chạnh lòng thương kẻ kính tôn. Người quá biết ta được nhồi nắn bằng gì, hẳn Người nhớ: ta chỉ là cát bụi.

Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã mặc khải mầu nhiệm Nước Trời cho những người bé mọn. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào. Mầu nhiệm Nước Trời được mặc khải cho những kẻ bé mọn, vì thế, phải có tâm hồn trẻ nhỏ mới được vào Nước Trời. Đức Kitô là ánh sáng soi đường dẫn lối cho chúng ta tiến vào Nước Trời, chỉ những người bé mọn mới đón nhận được ánh sáng của Người, bởi vì, chính Người đã làm người, đã mặc lấy thân phận bé mọn, rốt cùng của kiếp người, để, những con người bé mọn: què quặt, đui mù, phong hủi, nghèo khổ, và bị cái chết đe dọa, nhìn thấy được Mặt Trời công chính, và thoát khỏi bóng tối mịt mù đang vây bủa. Ai đến cùng Người, thì sẽ được soi sáng. Chiêm ngắm, nghiền ngẫm vẻ đẹp đơn sơ bé nhỏ thần linh của Người, ta sẽ soi sáng và trở nên xinh đẹp, tâm hồn ta sẽ chan chứa ngọt ngào, mặc lấy sự thánh thiện, và đạt được ơn thông hiểu, qua hết mọi ngày trong đời sống chúng ta. Mọi niềm hoan lạc đều do Đấng là Mặt Trời soi đường công chính ban cho chúng ta, là những kẻ ngắm nhìn Người: chúng ta sẽ múa nhảy mừng vui trước Nhan Thiên Chúa, niềm hoan lạc sẽ trào dâng, và chúng ta sẽ không ngừng cất tiếng chúc tụng ngợi khen Người. Ước gì mỗi người chúng ta hằng để tâm suy nghĩ những gì là thiêng liêng cao thượng, và biết dùng lời nói việc làm mà thực thi những điều đẹp ý Chúa. Ước gì được như thế!

(Nguồn: giaophanlongxuyen.org)